Có thể sẽ khác đi
Â
Có những Ä‘iá»u trôi qua
Chẳng thể nà o nhớ nổi
Những tháng ngà y vội và ng – hồn nhiên – bối rối
Äược là m lại từ đầu
Chưa chắc
Äã tốt hÆ¡n…
Â
Nếu được một lần thôi, được lặp lại
Những dá»—i há»n
Có thể em sẽ không là m như thế
NhÆ°ng khoảng cách chẳng vá»i vợi giữa Cô và em
Hai thế hệ
Nếu được lặp lại những dá»—i há»n
Có thể
Sẽ khác đi…
Â
Khi thá»i gian cứ trôi Ä‘i, trôi Ä‘i
Em nháºn ra những Ä‘iá»u chÆ°a kịp nói
Những câu há»i còn chÆ°a kịp há»i
Những vòng tay ôm… chÆ°a dám… bao giá»â€¦
Â
Nếu được quay lại – không phải đợi chá»
Em muốn cô thấy em, và lũ bạn vô tâm
Äã lá»›n khôn, biết sống, biết quan tâm nhiá»u hÆ¡n trÆ°á»›c…
Biết gá»i tình yêu
Và o từng li nước
Từng nhà nh hoa
Từng tấm bảng sạch mỗi ngà y…
Äã biết lắng nghe trong tiếng giảng bà i
Những ná»—i niá»m, buồn vui
Cuộc sống…
Â
Äã biết bình thản trÆ°á»›c đại dÆ°Æ¡ng ngáºp trà n tiếng sóng
Äã có thể là bá» vai
Cho nỗi nhớ dựa và o
Äã có thể nháºn ra giữa Ä‘Æ°á»ng phố ồn à o
Một tiếng nói rất nhỠ- rất quen
Äầy thÆ°Æ¡ng mến
Â
Äã biết đánh vần đâu là Bá» là Bến
Äã biết ra Ä‘i, đã biết hÆ°á»›ng vá»
Và em đã biết
Giữa những bá»™n bá»
Nếu được quay lại một lần
Sân trÆ°á»ng
Äầy nắng…
Â
Äá»— Thanh Vân
Â
Nhá»›
Â
Lúc em nháºn ra, em đã trở thà nh má»™t cái máy chạy dá»c, chạy ngang trong lòng thà nh phố. CÅ©ng từ lúc đó, em cứ mặc kệ luôn, mặc kệ cái sá»± chạy dá»c, chạy ngang và chạy nhiá»u hÆ¡n là sống của mình.
Em cÅ©ng Ãt vá» trÆ°á»ng. Ãt gặp lại bạn bè cÅ©. Thi thoảng, giữa những bá»™n bá» cuá»™c sống, em nghe loáng thoáng được ở đâu đó những cái tên xÆ°a cÅ© X. , Y. , Z. , … và tá»± trấn an mình: tất cả Ä‘á»u Ä‘ang tiến lên phÃa trÆ°á»›c. Em cÅ©ng chỉ là m giống y nhÆ° những ngÆ°á»i khác mà thôi.
NhÆ°ng rõ rà ng, những cái tên cÅ© luôn có má»™t sức hút nà o đó, rất đặc biệt, vá»›i cái trà nhá»› kém cá»i của em. Trong khi tình hình kinh tế lên và xuống, giá và ng, chứng khoán, bất Ä‘á»™ng sản xuống rồi lên, công ty ná», khách hà ng kia… em phải dùng đến hà ng tá sổ tay, ghi chú, lịch Ä‘iện thoại, lịch máy tÃnh… và những khi mệt má»i, cÆ¡ thể em tá»± bảo vệ bằng chức năng miá»…n dịch, miá»…n nháºp vá»›i tất cả những thông tin đó; thì bất kì lúc nà o, ở đầu, Ä‘ang là m gì, chỉ cần nghe, thoáng nghe vá» bạn bè, trÆ°á»ng lá»›p cÅ©, cái tai hóng há»›t của em nó lại vểnh lên.
Trên thÆ°Æ¡ng trÆ°á»ng đầy gai và đầy “bẫyâ€, khái niệm bạn há»c cÅ©, không biết tá»± bao giá» trở nên vừa an toà n, vừa tin cáºy trong em. Nếu cần giá»›i thiệu, hay bảo lãnh, em thÃch bảo lãnh cho bạn há»c cÅ© (dù rằng em chẳng có thá»i gian mà cá» sát vá»›i năng lá»±c chuyên môn của nó), bởi theo trà nhá»› của em, ngà y xÆ°a, nó là má»™t đứa bạn chÆ¡i được, Ä‘Ã ng hoà ng, ngồi chung bà n, kẻ phấn thẳng tắp, chẳng đứa nà o lấn chá»— đứa nà o lấy má»™t lần. Công ty đối tác có chá»— là m trống, lÆ°Æ¡ng cao, chẳng đòi há»i gì nhiá»u ngoà i quen biết, mà thằng bạn nối khố của em mải Ä‘i nghÄ©a vụ quân sá»± chÆ°a kịp vá», thì, ừ, phòng nhân sá»± bên ấy cứ đợi đấy, rồi má»™t, hai tháng nữa bạn em nó vá». Ngà y xÆ°a, nó là ná»—i sợ hãi kinh hoà ng của các thầy, các cô môn chÃnh và môn phụ, và nhất là thầy giám thị. Nó không ngồi yên má»™t chá»— bao giá». NhÆ°ng nó là bạn thân của em.
Má»™t đứa bạn khác Ä‘i du há»c trá»i Tây. Mặc dù nó vá» Việt Nam nhÆ° cÆ¡m bữa, nhÆ°ng lần nà o nó vá» vá»›i em cÅ©ng nhÆ° lần đầu. Lại diá»…n lại cái kịch bản rÃu ra rÃu rÃt tao đón mà y, tao Ä‘Æ°a mà y Ä‘i chÆ¡i, tao tiá»…n mà y vá»â€¦ Nó vá» là há»p lá»›p. Mà không. Nó vá» thì em má»›i Ä‘i há»p lá»›p. Tá»± khắc nghiệt vá»›i bản thân vá» má»™t là do không thể trì hoãn, để vứt hết công việc mà đi ngồi lê cà phê cà pháo, đánh bà i tán láo vá» chuyện trÆ°á»ng mình thà nh trÆ°á»ng chuyên, thầy ná» nghỉ, cô kia có em bé, lá»›p mình mấy đứa là m nghá» ná», mấy đứa là m nghá» kia…
Những giây phút ấy, tháºt hiếm hoi, được ăn, được nói, được cÆ°á»i đùa mà chẳng phải suy nghÄ©, cân nhắc, tÃnh toán gì… Vì em tin chúng nó, chúng nó là bạn em.
CÅ©ng có những lúc, em nghÄ©, và em thấy tiêng tiếc. Nếu mà em được quay lại ngà y ấy, các bác ạ, nhất định em sẽ tá» tế hÆ¡n vá»›i bá»n bạn của em. Không tranh cãi nhiá»u, không cãi cá», giáºn há»n. Có thể, có thể thôi nhé, em sẽ chăm há»c hÆ¡n, nhất là các môn tá»± nhiên, chứ không chỉ chăm chú và o môn Văn yêu thÃch của em nữa. Em chẳng muốn các Thầy phải vò đầu, bứt tai, khổ sở khi phải cố gắng nhét thêm số, thêm công thức và o cái đầu Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng của em. Em cÅ©ng sẽ cố gắng bá» qua thói ì cố hữu để tham gia thêm những hoạt Ä‘á»™ng ngoại khóa, có nhiá»u thá»i gian hÆ¡n vá»›i thầy cô, bè bạn. Bởi em Ãch kỉ. Bởi em tham lam. Bởi em tiếc, và em muốn có thêm tháºt nhiá»u kỉ niệm.
Bởi vì…
Tất cả những ngÆ°á»i em quen biết và kÃnh trá»ng, Ä‘á»u có câu cá»a miệng thế nà y: chẳng có khoảng thá»i gian nà o đẹp nhÆ° thá»i gian ngồi trên ghế nhà trÆ°á»ng, cÅ©ng chẳng có bạn bè nà o vô tÆ° và hết lòng nhÆ° bạn bè phổ thông. Ngà y xÆ°a em không tin, nhÆ°ng Ä‘i nhiá»u, gặp nhiá»u, trải qua nhiá»u chuyện, em nghiệm thấy, trong câu nói ấy, đến chÃn mÆ°Æ¡i phần trăm là sá»± tháºt, mÆ°á»i phần trăm còn lại là phụ gia của ná»—i nhá»›, cà ng nhá»› nhiá»u, cà ng thấy nuối tiếc, thấy đẹp lung linh.
Cái lung linh ấy, không che giấu được trong em những lá»—i lầm. Trẻ con – nông nổi và vụn vặt. Những suy nghÄ© không tốt. Những hà nh Ä‘á»™ng không đúng. Những lá»i nói không nên. Sá»± hối tiếc, và cả hối háºn, cứ nhÆ° cái chặn giấy trong tâm hồn, đặt ở đâu, nó còn nguyên ở đấy, day dứt. Äáng lẽ… Äáng ra… Giá như… Song cuá»™c sống đã dạy em bà i há»c vá» sá»± nhá»› và sá»± lãng quên. Cái tinh thần trung há»c ấy, em mang theo trong mình nhÆ° má»™t tà i sản quý giá. Còn những ná»—i buồn xếp lại nhÆ° xếp sách xếp vở. Còn sống thì còn phải tiến lên.
Thà nh thá»±c vá»›i lòng mình, nếu được là m lại, có lẽ em sẽ chẳng thể là m tốt hÆ¡n, vì má»i thứ diá»…n ra Ä‘á»u có ý nghÄ©a riêng của nó. Nếu không có những sai lầm, ngá»› ngẩn và ngang bÆ°á»›ng ấy, em đã chẳng tin và chẳng yêu đến thế má»™t khoảng thá»i gian, má»™t mái trÆ°á»ng, má»™t phần Ä‘á»i vá»›i biết bao gÆ°Æ¡ng mặt từ xa lạ bá»—ng hóa thân quen.
Chỉ có Ä‘iá»u, nếu quay ngược lại được thá»i gian, em biết, mình sẽ trân trá»ng hÆ¡n, và hết mình hÆ¡n vá»›i những gì được nháºn và được trao Ä‘i.
Â
Äá»— Thanh Vân
Â
Â
Äóa bồ công anh bé bá»ng
Â
Thầy ơi, có vui không?
Những đóa bồ công anh xưa
giỠđã trổ bông
Phủ kÃn những cánh đồng
BỠsông
Triá»n núi…
Â
Tiếng hát của thầy
Trở thà nh tiếng hát của một loà i hoa
Bên suối
Hòa cùng tiếng gió
Reo vui…
Â
Ngà y xưa, khi thầy gieo hạt
Bị cả thế gian
Bà n lùi
Vá» má»™t loà i hoa dại, má»c khắp nÆ¡i
Vô ơn
Vô Ãch
Â
Em chỉ thấy thầy cÆ°á»i
Â
Những lúc nóng trá»i
Những đêm khuya lạnh cóng
Â
Thầy một mình
Ôm ấp những mầm hoa bé bá»ng
Với ước mơ trăm ngà n hạt giống bay xa…
Â
Mỗi hạt giống là một mầm hoa
Má»™t niá»m tin được gieo chân trá»i má»›i
Sức sống ấy, thầy ơi, mãi mãi
Là cánh đồng hoa
Bát ngát
Trổ bông
Â
Những đóa bồ công anh bé bá»ng
Kể mãi câu chuyện ngÆ°á»i thầy
Äã Æ°Æ¡m trồng
Mặc kệ cả thế gian
Mặc kệ cuộc sống khó khăn
Chẳng cần trả Æ¡n, chẳng cần có Ãch
Â
Những đóa hoa bồ công anh
Äược tÆ°á»›i tắm bằng tình yêu
Quý giá hÆ¡n cả và ng ròng – ngá»c bÃch
Tá»a sáng mình hồn háºu giữa thảo nguyên
Â
Thầy ơi, hãy bình yên
Những đóa bồ công anh xưa
Vẫn hồn nhiên… bé bá»ng…
Â
Äá»— Thanh Vân
Â
Â
Â
Â
Â
Â
Â
 |