Người hàng xóm In
Thứ sáu, 21 Tháng 7 2017 16:09

Bài viết đăng trên tạp chí Công Đoàn mừng Xuân Đinh Dậu 2017

 

Người hàng xóm

Nguyễn Thùy Linh - Công Đoàn Khoa Nga

 

Ngày xưa nhà anh ở gần nhà tôi, anh lớn hơn tôi 4 tuổi. Anh thường rủ lũ trẻ con qua nhà tôi chơi vì nhà tôi trồng rất nhiều trái cây (mặc dù nhà anh bán trái cây ở chợ). Còn tôi, chiều chiều sau khi nấu cơm xong, rủ mấy đứa em chạy qua nhà anh coi ké phim "Tây du ký" bởi lúc đó trong xóm nhà anh là nhà duy nhất có tivi. Tuổi thơ của anh và tôi lớn lên cùng lũ trẻ con trong xóm.

Ngày đấy, xóm tôi cùng nhau đóng góp chút sức người, sức của để làm đường đi của xóm. Cứ chiều tối mọi người lại rủ nhau cùng ra làm. Bố tôi cũng ra làm như bao người khác. Tôi còn phải học bài nên không ra làm nhưng nghe thấy anh cứ gọi bố tôi bằng "Bố". Lúc đó tôi còn bé nên không quan tâm và để ý đến cách gọi của anh.

Khi anh học nghề cũng là lúc tôi bước vào lớp 10. Biết anh hay phải vẽ những bản vẽ về điện, tôi thường qua nhờ vả anh vẽ giùm tôi bài tập môn kỹ thuật công nghiệp. Nếu không có anh giúp thì tôi đã không thể hoàn thành các bài vẽ của mình, vì tài vẽ của tôi rất tệ do lúc sinh ra tôi mẹ tôi quên dặn bà mụ nặn cho tôi năng khiếu vẽ vời....

Bước vào lớp 11, ngày sinh nhật tôi, anh đã tặng tôi một vật dùng để cắm viết có hình trái tim rất đẹp. Nhìn thấy nó tôi hoảng hốt, giật mình nhận ra dường như lũ trẻ trong xóm nói đúng: Anh đã yêu tôi. Tôi ngây ngô, khờ dại, trẻ con khi mang trả lại anh món quà đó. Vì nghĩ rằng: nếu tôi nhận món quà, đồng nghĩa với việc tôi nhận lời yêu anh… Đối với tôi, anh luôn là một người anh, một người bạn, một người hàng xóm tốt bụng. Tôi đã làm tổn thương anh, khi từ chối tình cảm của anh. Anh rất đau khổ và thất vọng...Tối đến, một người bạn của anh đã mang tặng tôi một bó hồng rất đẹp và nói: "Đây là hoa của bọn anh tặng sinh nhật em!". Tôi ngạc nhiên, thấy vui và nhận bó hoa nhưng sau đó tôi biết rằng: đó là hoa của anh mua.

Thời gian trôi qua, anh vẫn lặng lẽ đi bên lề cuộc sống của tôi, anh vẫn chờ đợi tôi chấp nhận anh. Tôi đã khuyên anh rất nhiều "Anh hãy tìm người con gái khác, yêu anh và xứng đáng với anh hơn em". Anh chỉ cười, lắc đầu nói "Người đó phải là em hoặc gần giống như em".

Vào các ngày lễ, Tết anh không bao giờ quên gọi cho tôi và gia đình tôi. Đôi khi chỉ là những lời hỏi thăm hay những câu chuyện vu vơ, nhưng tôi cảm nhận rằng, giọng anh đang rất vui...Một lần vào Nam công tác, anh đã đến thăm chị em tôi. Ánh mắt anh vẫn thế, ngại ngùng, nhìn tôi trìu mến và vẫn tràn đầy hy vọng như ngày xưa.

Thời gian gần đây, anh có gọi cho tôi và nói rằng: Anh đang yêu một cô gái người Trung Quốc. Cô ấy cũng gần gần giống tôi. Anh không biết mình có thể vượt qua được rào cản từ phía gia đình cô không, vì gia đình anh và gia đình cô khác nhau nhiều quá....Tôi đã động viên anh, hy vọng và cầu mong anh sẽ vượt qua được những thử thách phía trước để anh có thể tìm được hạnh phúc thực sự của mình.

Mấy ngày trước tình cờ lên mạng gặp anh, anh nói: mọi việc tốt hơn rồi, tháng 7 anh đính hôn, cuối năm nay cưới. Nghe anh nói tôi như vỡ òa trước niềm vui mới của anh… Một cảm giác bình an trong lòng khi biết rằng từ nay anh không còn một mình, anh đã tìm được người con gái xứng đáng với tình yêu của anh và cùng anh đi đến bến bờ hạnh phúc. Niềm vui của anh dường như cũng chính là niềm vui của tôi.

Hơn 10 năm yêu tôi, cuối cùng anh đã tìm được tình yêu đích thực của mình. Tôi mừng cho anh. Chúc cho anh có được hạnh phúc trọn vẹn. Anh xứng đáng được như thế. Một người anh, một người hàng xóm đáng kính của tôi...