Chuyện mẹ chồng In
Thứ hai, 24 Tháng 7 2017 06:32

Bài viết đăng trên tạp chí Công Đoàn mừng Xuân Đinh Dậu 2017.

 

CHUYN M CHNG

Nguyễn Thùy Linh - Công Đoàn Khoa Tiếng Nga

Người ta nói với chị rằng: chị may mắn khi có một người mẹ chồng như bà. Chị chỉ mỉm cười và nói: chắc đó là cái duyên.

Ngày chị về làm dâu bà, anh em họ hàng bên nhà chị đã nói với mẹ của chị rằng: Nhìn mặt mẹ chồng chị dữ lắm chắc sau này chị sẽ bị khổ vì bà. Từ xưa đến nay mọi người có thói quen hay nhìn mặt mà bắt hình dong, đoán con người qua vẻ bề ngoài nên đôi khi họ đã đánh giá con người không chính xác. Vì thế mà nhà chị cũng không ngoại lệ, họ đã rất lo lắng khi chị chính thức trở thành con dâu của mẹ chồng chị.

 

 

(Ảnh minh họa)

Lúc đầu mới cưới về chị cũng có cái nhìn giống gia đình chị, chị nghĩ rằng bà sẽ bắt nạt, làm khó chị khi đứa con trai duy nhất - chồng chị - là người bà hết mực yêu thương từ nay không dành tình cảm trọn vẹn cho bà nữa.

Hàng ngày khi tiếp xúc với bà chị rất dè chừng từ lời ăn tiếng nói. Chị sợ làm phật ý bà, sợ xảy ra xung đột giữa mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu như người ta vẫn thường nói. Chị cũng hạn chế tỏ ra thân mật với chồng mỗi khi có mặt bà vì chị sợ bà buồn.

Cuộc sống cứ bình lặng trôi qua cho đến ngày chị có bầu. Niềm vui hạnh phúc lan tỏa trong nhà chị. Ai cũng mong mỏi chờ đợi ngày con chị chào đời. Vợ chồng chị vui một thì mẹ chồng chị vui mười. Ngày ngày bà đi chợ nấu cơm cho vợ chồng chị, có những bữa ăn bà kể chuyện: “hôm nay đi chợ người ta mời bà mua cái này mua cái nọ nhưng bà không mua và bà nói với người ta rằng: Con dâu tôi không thích ăn món đó và bà không mua”. Rồi bà chỉ mua những thứ mà bà cho là chị thích và tốt cho sức khỏe của mẹ con chị.

Bà biết chị bầu bì khó ăn, khó ở trong người nên luôn động viên chị cố gắng ăn cho con khỏe. Mỗi bữa ăn cơm xong bà thường kêu chị lên phòng nghỉ để bà dọn dẹp vì bụng chị to không làm được. Khi bé trai của chị được 4 tuổi chị sanh thêm một bé gái xinh xắn bụ bẫm. Nhà chị đông vui hơn vì lúc nào cũng rộn rã tiếng cười trẻ thơ. Bố mẹ chị ở xa lắm nên thỉnh thoảng họ mới ghé thăm chị và các con chị, tất cả mọi việc từ chợ búa, cơm nước cho 2 vợ chồng chị, cả việc phụ chị chăm cháu đều một tay mẹ chồng chị làm và thu vén. Bà thương chị và các cháu nên ngày ngày bà vẫn làm việc cần mẫn mà không một lời than thở hay trách móc gì.

Phải chăng do tính cách và cách sống rất giản dị, mộc mạc của bà, cùng những câu chuyện đơn sơ hàng ngày đã làm chị và mẹ chồng chị gần nhau hơn. Qua lời bà kể chị được biết rằng: bà là con nuôi của ông bà cố. Vì ông bà cố rất khó có con. Sanh ai ra cũng không thể ở lại cùng ông bà cố, nên người thân, bạn bè đã khuyên ông bà cố nhận con nuôi sẽ tốt hơn. Chính vì vậy mà không lâu sau khi mẹ của bà mất khi sanh bà, người ta đã giới thiệu bà cho ông bà cố.

Tuổi thơ của mẹ chồng chị lớn lên cùng lũ bạn trong xóm xen lẫn những trận đòn roi vì tính tình nóng nảy của ông cố. Có lẽ do bà thiệt thòi đủ thứ nên ông trời thương bà, giữ bà khi một lần bà xảy chân té xuống sông nhưng vẫn bình an...

Ngày đó cuộc sống rất khó khăn vất vả vì thời thế chiến tranh loạn lạc nên bà chỉ học đến lớp 5, sau đó bà nghỉ học theo bà cố ra chợ bán. Cuộc sống đói khổ, cơ cực, dù trời mưa hay nắng, sáng nào bà cũng đi từ sáng sớm và trở về nhà khi đã tối mịt. Nhiều lúc mệt quá đi ngủ luôn mà bà chẳng kịp ăn gì.

Thời thiếu nữ bà cũng đẹp lắm và từng có những người đàn ông theo đuổi, trong số đó có một người đến với bà.  Bà đã yêu người đàn ông đó bằng cả trái tim của người con gái mới lớn. Tin, yêu và hy vọng vào hạnh phúc đến với mình  nhưng số phận thật trái ngang khi con trai chào đời cũng là lúc người đàn ông đó lâm bạo bệnh bỏ bà ra đi mãi mãi…

Nỗi đau giằng xé con tim, bà như không thể đứng dậy và bước tiếp, nhưng tình mẫu tử thật phi thường, chính con trai là động lực để bà vượt qua tất cả. Bà một mình bươn trải nuôi con trai khôn lớn và học thành tài. Ông trời thương bà vất vả ban cho bà cậu con trai rất ngoan, học giỏi và cực kỳ hiếu thảo. Đó là niềm an ủi động viên to lớn của bà. Nhất là giờ đây con trai bà đã tìm được hạnh phúc của mình. Bà mong rằng con trai bà sẽ có được cuộc sống gia đình viên mãn chứ không cơ cực như bà ngày xưa…

Câu chuyện bà kể đã làm tim chị thắt lại, chị thấy thương bà vô hạn, người con trai đó là chồng chị bây giờ. Chị yêu và đồng ý lấy anh vì tìm thấy ở anh sự chân thành, khiêm nhường và độ lượng. Anh sống rất có trách nhiệm với công việc gia đình và vợ con. Gần 20 năm sống với anh, chị luôn thấy mình được tôn trọng, chở che và quan trọng chị luôn được là chính chị. Chị đã học được ở anh rất nhiều thứ: tập cho đi mà không đòi hỏi nhận lại, tập yêu thương, chấp nhận những yếu đuối, không hoàn hảo mà người khác có, để cho con người xích lại gần nhau hơn.

Cám ơn mẹ chồng, người đã sanh ra anh để chị được gặp chồng chị bây giờ. Cám ơn những việc mỗi ngày bà đã và đang làm cho vợ chồng chị. Cám ơn chồng, nhờ anh mà chị biết yêu thương thông cảm và mở lòng với mẹ chồng chị hơn. Chị yêu thương bà chưa thể nhiều bằng chồng chị nhưng chị tin nếu chị sống với bà bằng con người, tình cảm thật của mình thì chị cũng sẽ nhận lại sự yêu  thương chân thành bà sẽ dành cho chị và các con của chị.